Yêu Ớt
Vén tay trồng ớt quanh nhà
Vun vun xới xới mong ngày trổ bông
Thoạt đầu ớt bé như không
Ngờ đâu ớt chín ớt hồng ớt cay
Ớt cay mặc kệ ớt cay
Em đây vẫn thích vị say ớt nhà.
Tặng bác Ớt bài thơ Trái Ớt
"Biết anh không ăn được ớt
Sao em nấu vẫn cho vào?"
Thói quen dễ gì thêm bớt
Em ngồi nhớ bố nôn nao…
Người miền Trung ưa trái ớt
Mọc trong khô nóng gió Lào
Nấu canh cũng dùng lá ớt
Ngọt đắng quện vào xôn xao
Ngày xưa bữa ăn có thể
Thiếu trứng thiếu thịt – không sao
"Nhưng con đừng quên ớt nhé!"
Lời mẹ dặn em thuở nào
Ớt làm mắt em có nước
Ớt làm môi em đỏ hơn
Ớt làm lời thêm sức nóng
Ớt làm tính em hay hờn!
Anh vẫn thường hay nói thế
Cái hồi chúng mình mới yêu
Rồi cưới em về, anh bảo:
“Thôi em đừng ăn ớt nhiều!”
Bên nhau sớm sớm chiều chiều
Em đã dần quên trái ớt
Em đã bỏ chua, thích ngọt
Bỏ luôn cả thói dỗi hờn
Có phải em đáng yêu hơn
Khi không còn ăn được ớt?
Con trai mình tuổi non nớt
Bỗng nhiên thích vị ớt cay
Em phải vội vàng nhắc nhở:
“Ăn ớt là hại… dạ dày”
- Mẹ ơi, nhưng con không sợ
Ớt có vị ấm rất hay
Bà bảo ngày xưa ông ngoại
Ăn cơm với ớt… suốt ngày
Mắt em lại như có nước
Nhớ bố bao giờ mới nguôi!
Sớm ra thấy một cây ớt
Anh mang tặng em… mỉm cười!
***
TRÁI ỚT VƯỜN TÔI
Nhà ở thị trấn. Đất hẹp. Khi cải tạo lại nhà ở, chúng tôi quyết định dành
một mảnh đất nhỏ để làm vườn. Gọi là vườn chứ thật ra chỉ là một khoảng sân
tráng xi măng phía sau nhà. Diện tích khoảng mười lăm mét vuông. Đủ để xây một
hồ cá cảnh, một hòn non bộ, đặt vài chậu kiểng trồng cây cảnh cho vui cửa vui
nhà. Cậu con trai út xin được một cây ớt nhỏ trồng vào chậu kiểng, gọi là cùng
đóng góp với bố cho cây cối "vườn nhà" thêm phong phú.
Từ ngày có vườn, sau giờ dạy chồng tôi có thêm việc làm: Cho cá ăn- Tưới cây-
Bón phân- Cắt tỉa lá sâu, lá úa- Ngắm hoa- Ngắm cá. Chiều chiều ngồi trên ghế
xích đu đọc sách, nhìn hai bố con say sưa với công việc, lòng tôi thấy vui vui.
Cây ớt chẳng bao lâu đã ra trái đầy cành. Chồng tôi có thói quen ăn ớt xanh
trong bữa cơm. Bữa ăn nào tôi cũng không quên dọn cho anh vài quả ớt tươi. Từ
khi có ớt vườn nhà, hai bố con không chịu ăn ớt chợ. Đĩa ớt xanh của tôi mua bị
ế. Chồng tôi bảo: "Ớt nhà mình cay hơn, thơm hơn, mùi vị đặc biệt hơn,
đúng rặt ớt xiêm. Cắn một miếng nhớ đời!" Tôi buồn cười: "Ớt nào
chẳng là ớt. Ớt nào lại chẳng cay. Ớt em mua cũng là ớt xiêm chính hiệu vậy.
Cay bỏng lưỡi chớ ít sao!". Anh cãi: "Thì em cứ ăn thử đi để biết mà
so sánh". Lại thêm cậu út phụ họa: "Đúng đấy, mẹ cứ thử đi rồi biết
ớt nhà mình đặc biệt thế nào!".
Tôi không ăn thử nhưng nhìn anh, tôi biết trái ớt vườn tôi"cay, thơm và
mùi vị đặc biệt" như thế nào! Hơn thế, nó còn vô giá, không thể tính bằng
tiền! Tôi mỉm cười, bắt gặp ánh nhìn hài lòng của anh. Bữa cơm hôm ắy thật là
ngon miệng.
* Chuyện trái ớt cấm đọc *
Trái Ớt
dũngđen
Ớt này bé bỏng, bảo không cay ?
Dăm, mười năm nữa biết nhau ngay.
Nhú đầu khoe mã, lay hoay ngóng,
Hừng hừng chín đỏ, sẽ… biết tay.
Hừng hừng chín đỏ, sẽ … biết tay,
Bậm vào chút nị, xít xoa ngay.
Ung dung tự tại, tay trong túi,
Vênh váo phong trần, láu lỉnh thay !
Vênh váo phong trần, láu lỉnh thay!
Dẩu môi, lấp lửng vẻ mê say.
Phong cách ỡm ờ, ngay thuở nhỏ,
Nghiệp dĩ, cho nên ớt ươm cay.
(Sưu tầm)